Top Google Việt Nam : Làm Biển Quảng Cáo, Mua Bán Ô Tô Cũ, Phong Thủy, Gitizen.info, Blog Thủ Thuật SEO, Quà Tặng Lưu Niệm

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Cuộc đời buồn của mẹ già 80 tuổi chăm con tâm thần

Tuy phải vất vả với cậu con trai bị bệnh Down nhưng "mẹ" Phấn lúc nào cũng lạc quan và nở nụ cười. Ở cái tuổi gần đất xa trời nhưng bà Đặng Thị Phấn (80 tuổi, xã Bà Điểm, huyện Hóc Môn, TP.HCM) vẫn ngày ngày phải trông nom cậu con trai Đặng Văn Hồng 40 tuổi bị mắc bệnh Down. Cuộc thế bà Phấn là những chuỗi ngày buồn. Chồng mất sớm, bà làm lụng vất vả đủ mọi nghề, từ viên chức vệ sinh đến giúp việc nhà… để nuôi 4 đứa con nhỏ. Nhìn thấy các con khôn lớn là niềm hạnh phúc của bà. Những tưởng được yên ủi khi về già, nào ngờ cách đây hơn 10 năm, con gái lớn của bà bỗng nhiên bỏ nhà ra đi, đến giờ vẫn biệt tích tin tưởng.#. Nỗi buồn âm ỉ chưa lắng thì năm 2013, cô con gái thứ hai chết thật vì bệnh ung thư. Bà chỉ còn lại hai người con trai nhưng cậu út lại mắc bệnh. Nhắc đến anh Hồng, bà Phấn hạ giọng: Diet con trung “Lúc sinh con ra, tui đâu biết nó bị hội chứng Down. Càng lớn, con vẫn không biết nói năng gì, mặt thì ngây ngô. Giờ 40 tuổi rồi mà vẫn như một đứa con nít. Ai cũng gọi nó là Ngốc”. Bà đã từng ôm hy vọng một ngày nào đó, anh Hồng có thể nói và đi học như bao đứa trẻ khác. Thấy con ngay đau yếu nên khi nghe ở đâu có thầy hay, bà đều bế con đi chữa trị. Hết tân dược đến thuốc Nam nhưng Hồng vẫn ốm yếu, bệnh tật triền miên. Năm tháng trôi qua, trông coi cũng cạn dần, anh vẫn như thế. Giờ thì bà thật sự biết rằng, anh bị khuyết thiếu trí não. Tuy vậy, anh rất hiền, không bao giờ quấy phá, trêu ai. Mẹ Phấn ở cái tuổi "gần đất xa trời" nhưng vẫn phải lo lắng từng miếng ăn, giấc ngủ cho cậu con trai. Hai mẹ con rất quấn quýt nhau. Sau khi nghỉ hưu, bà Phấn dành toàn thời gian ở nhà chăm con, cơm nước, giặt giũ... Do thời trẻ làm việc quá sức cộng với tuổi cao sức yếu, lưng bà càng ngày càng còng xuống. Sức khỏe bà ngày càng yếu, không canh con được cả ngày như trước, nhiều lần anh Hồng bỏ nhà đi lạc. Bà Phấn nghĩ lại còn rùng mình sợ hãi, may mà nhờ mọi người cũng tìm lại được. Nặng nhọc là thế, nhưng cuối đời bà Phấn vẫn không có một mái nhà. Trước đây, bà và anh Hồng sống cùng người con trai thứ ba. Nhưng không may, anh này làm ăn sa sút, phải bán hết nhà cửa, hai mẹ con phải về Hóc Môn tá túc tạm nhà nhỏ xíu của con rể thứ hai. Lương hưu của bà cộng với tiền trợ cấp khuyết tật của anh Hồng mỗi tháng hơn 2 triệu, bà bóp chắt lo từng bữa ăn cho con. Sợ con buồn, Diệt gián đi đâu bà cũng dẫn con theo, nói chuyện, chọc cười để con vui. Tuy khuyết thiếu về trí não nhưng mỗi sáng thức dậy, anh Hồng đều dìu mẹ đi chợ. Niềm hạnh phúc sau những bất hạnh của "mẹ" Phấn là anh Hồng rất ngoan và yêu thương mẹ. Mỗi sáng, bà đánh thức anh Hồng dậy, cùng ra chợ mua đồ ăn về nấu. Chân bà yếu đi không vững, anh Hồng dìu mẹ đi. Nhiều lúc, anh phụ giúp cho người ta được trả công, cũng mang về cho mẹ hết. Hỏi hai mẹ con có đi đâu chơi không, bà trầm tư. Rồi tự dưng nhớ ra, bà khoe: “Có, thỉnh thoảng hai mẹ con lại đi bộ ra chùa”. Tuy không nói được nhưng anh Hồng luôn cảm nhận được sự vất vả và tình của mẹ. Bà cho biết: “Tuy không biết nói nhưng Hồng rất ngoan, ai cho gì cũng để dành về cho mẹ. Nhiều lúc, Hồng ôm lấy tui rất âu yếm khiến tui rất hạnh phúc”, bà Phấn móm mém cười. Bài, ảnh: Tuyết Hường (Theo Báo Đất Việt)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét